LTS: BTC Cuộc thi Nơi tôi sống đã nhận được một bài viết rất đặc biệt của tác giả Như Quỳnh de Prelle. Bài viết là những chia sẻ cảm xúc và kỷ niệm về nơi tác giả đang sống tại Brussels. Như Quỳnh de Prelle là tác giả tập thơ Song tử được xuất bản trong và ngoài nước, tác giả bài thơ Nỗi buồn trên cây được chuyển thể thành phim ngắn cùng tên sau đổi thành Tôi 30 của đạo diễn Minh Đức Hoàng Trần, được trình chiếu tại nhiều liên hoan phim. |
Đó là người phụ nữ tầm 80 tuổi, mái tóc đỏ mà chúng tôi hay gặp ở thang máy mỗi lần đi đâu về cùng nhau từ tầng hầm gare. Bà hay ôm một chú mèo trắng, có tên là Mimi. Bọn trẻ nhà tôi rất thích. Gặp nhau lần nào cũng phấn khởi vui vẻ. Sáng sáng tôi hay gặp bà đưa Mimi sang khu rừng cạnh nhà để cho Mimi chơi và đi dạo rồi bà đi về dọn dẹp nhà cửa. Sau đó tầm giờ trưa Mimi tự về nhà hoặc bà đi đón Mimi trở lại.
Bà ở tầng 2 trong toà nhà cùng chúng tôi. Chúng tôi ở tầng 4. Thi thoảng trong hộp thư của gia đình ở tầng trệt, có những món quà nhỏ vào các ngày lễ. Lúc đầu, chúng tôi ngạc nhiên, không biết của ai gửi cho bọn trẻ. Sau này, biết ra thì đó là Madam Mimi. Có lúc bà để lại lời nhắn. Có lúc bà mang lên tận cửa nhà tôi để đó rồi đi. Khi đi làm về hoặc bọn trẻ con đi học về thì cả nhà đều thấy. Thế là khi xuân sang, tôi mua một chậu thuỷ tiên tặng bà và tỏ lòng biết ơn sự quan tâm của bà dành cho bọn trẻ.
Thuỷ tiên là loài hoa báo hiệu mùa xuân ở châu Âu sau những ngày đông giá lạnh, sẽ bừng nở với màu vàng là phổ biến và có khi là màu trắng rất đỗi giản dị. Bà xúc động lắm. Ôm hôn tôi cảm ơn rất nhiều. Bà dặn, lần sau đừng mua gì cho bà nhé, để dành tiền mua đồ cho bọn trẻ. Thi thoảng, bà thấy tôi đi bộ dưới sân, bà gọi tôi lên nhà, đưa cho tôi vài thứ đồ chơi khác, rồi kính mát khi mùa hè đến. Đó là những thứ ngày xưa con bà đã sử dụng, bây giờ họ lớn lên không còn ở cùng bà nữa. Có lúc bà thấy và nhớ đến bọn trẻ nhà tôi. Bà ở một mình trong căn hộ sang trọng và cổ điển, rất ngăn nắp và gọn gàng. Bà chụp rất nhiều hình ảnh về mèo, trong đó có Mimi, bà khoe với tôi. Thi thoảng con trai tôi buổi sáng thức dậy, gọi mẹ ơi, mẹ ơi, Mimi đang chơi dưới sân kìa. Chú mèo có lúc chạy nhảy ở dưới sân nhà.
Khu nhà tôi trong một công viên có tên là công viên Hoa. Rất nhiều cây lớn cổ thụ. Có các trường học mẫu giáo và tiểu học ở bên cạnh đó. Có một khu rừng nhỏ, khuôn viên chơi dành cho các trẻ nhỏ như học mẫu giáo. Khu sân chơi trước nhà rất rộng được quy hoạch thành các vườn hoa nhỏ. Mùa xuân về rạng rỡ nhiều sắc màu và đầy nắng. Cuối tuần, bọn trẻ nhà tôi hay đi xe đạp hoặc chạy nhảy ở đó nếu cả nhà không đi đâu xa. Chúng tôi đã về đây gần 1 năm. Đó là một quận nhiều cây xanh và ngay trên trục đường metro đến trung tâm của các văn phòng trụ sở châu Âu và vào trung tâm thành phố.
Cách đây 6 năm, khi mới cưới, chúng tôi ở cách đó 2 bến metro, trong một campus của một trường đại học với nhiều bãi cỏ xanh và hoa anh đào vào mùa xuân. Bây giờ trở lại nơi này, phía trước mặt là lâu đài chúng tôi làm đám cưới. Phía sau ban công phòng bọn trẻ là bệnh viện mà chúng tôi đã cùng nhau ở đó 2 lần sinh nở và cũng là bệnh viện cách đây mấy chục năm, mẹ chồng tôi sinh chàng ở đây. Có bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu câu chuyện lịch sử ở nơi này khi tôi đật chân đến nơi này, quê hương tình yêu của mình và những đứa trẻ. Mỗi buổi sáng thức dậy, chăm sóc những châu hoa nhỏ, trò chuyện với những mầm xanh đang nhúc nhích, tôi bắt đầu một ngày, một ngày của viết và viết, của việc đi học, của những thời gian khác dành cho nhau trong gia đình, của những kế hoạch ngày mai và tương lai.
Nơi tôi sống, là nhà, là tiếng cười và cả những giọt nước mắt lăn dài trên má trẻ thơ, là hương hoa của mỗi mùa, là tuyết rơi không bao giờ cạn. Và có lẽ thế, tình yêu là vĩnh hằng.
|