Thế rồi thốt nhiên, tôi gặp lại Cà Hoa trên ti vi. Giữa cái phóng sự, có một đoạn phỏng vấn một nữ lãnh đạo tỉnh. Tôi nhìn thấy mặt người đã có nét quen quen rồi, nghe tiếng nói, lại càng thấy quen hơn...
Ta đi trên đường đời, mỗi ngày tích thêm một ít trải nghiệm và suy ngẫm để đi tiếp… Đường không phải lúc nào cũng suôn sẻ, hanh thông. Tôi có những trải nghiệm từ thời thơ ấu, thường trở đi trở lại nhiều lần...
Cuộc đời giống như dòng suối lũ, giống như con đường, có những xoáy nước, có những cái hố, nếu không biết cách nhìn ra để tránh hoặc sa vào rồi mà không biết cách thoát nhanh ra thì dễ chết lắm.
Vụ này, tôi và cái Dung thoát nạn bị ghép đôi và chế giễu của lũ bạn. Ai lại đi ghép đôi hai đứa chỉ vào nhau mà cùng bảo nhau là trẻ con cơ chứ? Nhưng rồi, tôi cứ tiếc mãi.