Những cái cây hiện về giống linh hồn của những người thân đã khuất. Hiện về xanh biếc và lấp lánh ánh sáng của những phiến lá và rực rỡ của những chùm quả.
Đấy là một cô gái còn rất trẻ. Năm cô mất, mới 23 tuổi. Cô mất cùng với một thai nhi trong bụng, trong chính lòng con sông Đáy mà cô đã gắn bó từ khi sinh ra.
Trên cõi đình đêm ấy, bà tôi cầm chiếc áo cũ của tôi quơ lên trời và gọi “ ba hồn, bảy vía thằng Thiều ở đâu thì về với bà”. Bà tôi cứ vừa khóc vừa gọi vía tôi. Bà nghĩ vía tôi đã bỏ thân xác tôi ra đi, nên phải gọi vía, gọi hồn tôi trở về với thân xác của tôi. Và tôi đã sống qua đêm ấy cho tới bây giờ.
Bây giờ, công việc của cơ quan một năm đã tạm vơi đi. Ta có nhiều thời gian để hồi tưởng. Và ta thấy thực sự niềm vui trong ta thì ít mà sự hổ thẹn trong ta lại nhiều. Trong suốt một năm qua, ta từng có những phút tự đắc khi ta làm được một điều gì đó hơn người khác. Thâm chí ta ngạo mạn một cách ngu dốt và điên khùng khi thấy ta hiểu biết hơn người khác một vài điều, ta coi ta như một vị thánh sống trong khi ta chẳng bao giờ có thể nhường nhịn người khác một câu nói, ta uất ức và thù hận những người không thừa nhận ta một điều gì đó…