Trạm Hải đăng trên đảo Cô Tô, tỉnh Quảng Ninh được xây dựng từ cuối thế kỷ XIX, đây là 1 trong số hơn 30 trạm đèn biển đang hoạt động trên khắp vùng lãnh hải Việt Nam. Hải đăng Cô Tô thuộc quần đảo phía Đông của đảo Vân Đồn, tỉnh Quảng Ninh, trên một ngọn núi cách thị trấn chừng 5km, là điểm cao nhất của đảo.
Nằm ở độ cao hơn 100m so với mực nước biển với độ cao tháp đèn 16m, ánh sáng quét 360 độ, tầm chiếu xa 27 hải lý tương đương gần 50 km. Khoảng cách đèn sáng có chu kỳ 12 giây với 2 lần chớp gần nhau và 1 lần chớp cách, mỗi lần chớp chỉ kéo dài 0,03 giây. Người dân đi biển thường gọi đây là ánh sáng "thần" chỉ lối cho tàu thuyền.
Đây là đèn độc lập, giúp tàu thuyền hoạt động trong vùng biển vịnh Bắc Bộ, định hướng và định vị trong đêm. Bên cạnh ngọn đèn chính còn có một ngọn đèn nhỏ hơn. Năng lượng dành cho hải đăng không phụ thuộc điện lưới hay điện máy nổ, mà được lấy từ năng lượng mặt trời, tích lũy trong một hệ thống ắc quy, để đảm bảo trong mọi điều kiện thời tiết thì hải đăng vẫn sáng.
Đường từ chân núi lên hải đăng quanh co dưới những tán lá rừng rậm rạp, những rặng hoa sim tím, ghập ghềnh sỏi đá trên con đường mòn ít người qua lại. Đứng từ lan can của ngọn đèn biển này, bạn sẽ ngắm trọn vẹn khung cảnh tuyệt đẹp của huyện đảo Cô Tô với nắng vàng và mầu xanh của biển. Đây được coi là một trong những ngọn hải đăng có tầm nhìn đẹp nhất, bởi đứng trên đỉnh núi giữa một hòn đảo, nên bốn phía là biển xanh, gần là núi, xa là đảo và những dãy núi uốn lượn của vịnh Bái Tử Long. Từ đây bạn có thể thấy xa xa là biển ca bao la mất hút phía dưới chân trời. Phía dưới là núi rừng bờ bãi, làn nước trong xanh của hòn đảo ngọc Cô Tô. Thu vào tầm mắt thị trấn biển đẹp như mơ, xen lẫn những rừng cây xanh mướt. Êm đềm những mái nhà khiêm nhường và giản dị. Du khách đến Cô Tô không thể bỏ lỡ trải nghiệm độc đáo này.
Cảnh đẹp là vậy nhưng công việc của những người gác đèn biển khá vất vả. Hằng ngày, ở nơi đầu sóng ngọn gió họ phải đối mặt với nhiều khó khăn như: Mưa bão, chuyện ăn uống, sinh hoạt cá nhân. Do ở trên núi cao, cách xa khu dân cư nên thức ăn cũng chỉ toàn đồ khô... Nhưng khổ nhất là chuyện nước sinh hoạt. Đảo đã khan hiếm nước, trạm lại ở trên đồi cao thì còn khan hiếm hơn. Các anh phải tận dụng lan can của đèn biển hoặc mái nhà để hứng nước mưa. Vì thế mà 72 bậc cầu thang từ dưới chân lên đến đỉnh ngọn hải đăng luôn được các anh giữ gìn sạch sẽ. Khách lên thăm tháp đèn đều phải đi chân trần để tránh bụi bẩn.