Tôi xin tự giới thiệu, trích ngang một tí CV nè: Tôi vốn dĩ họ Cầu, tên Thang với những cung bậc đặc trưng từ thuở cha sinh mẹ đẻ. Nhưng nhờ sự tiến bộ của khoa học công nghệ mà tôi biến thành cái thùng to tổ chảng, lắp thêm sợi cáp luồn qua cái ròng rọc, thế là tôi mang tên mới: Cầu Thang Máy.
Phận Cầu Thang là để cho con người giẫm đạp lên mình mà… đi lên. Họ hàng nhà tôi nào có xá gì. Còn cái thân thang máy như tôi, tuy có ít bị giẫm đạp nhưng lại cứ phải chạy lên chạy xuống suốt ngày. Nhưng “chạy” vốn dĩ là thế mạnh của xứ mình, từ nhỏ đã lo chạy trường chạy lớp, lớn lên tí lại lo chạy việc, rồi có tí máu mặt lại lo chạy chức chạy quyền…, thôi thì nó cũng đã ăn vào máu, nên tôi chẳng dám nỉ non nửa lời. Được cái hằng ngày chứng kiến bao cảnh kẻ ra người vào, kẻ lên người xuống… cũng hay đáo để…
Này, tôi kể các mẹ nghe nhé. Có cơ man nào là chuyện đấy…
Tỷ như có cô cậu chờ nhau… thôi thì chờ một chút cũng chả sao, lại có cái lợi là tiết kiệm được một lượt di chuyển. Nhưng đằng này có cô cậu giữ cầu thang đợi bạn đến bảng điều khiển cũng muốn "bùng cháy" thì cũng là điều không nên. Phần vì bao nhiêu người trong thang phải chung cảnh chẳng chờ ai mà cũng phải… đợi. Phần vì còn người ở các tầng khác đang đợi thang và cũng phải chờ bạn của người giữ thang thì thật là bất công cho họ quá.
Hay như chuyện ngược lại như thế này, cái đáng chờ thì chẳng đợi. Rõ ràng mọi người trong thang nhìn thấy một người đang vội vã bước đến cửa thang. Và cũng rõ ràng trong thang còn nhiều chỗ trống. Ấy vậy mà chẳng ai buồn giữ cửa thang chờ người đang chạy ấy thêm vài giây đồng hồ. Thử hỏi, nếu đặt địa vị mình vào cái hoàn cảnh của người kia thì mọi người nghĩ sao nhỉ? Thú thực, vô cảm đến như cái lũ máy móc chúng tôi cũng chả nỡ…
Nhưng chuyện này thì tôi gặp thường xuyên các mẹ ạ. Ấy như khối bận, tôi đang chở đầy ních một thang các quý cô, quý cậu từ tầng trên xuống. Đến tầng một đã thấy cơ man nào là cô cậu khác vây kín cửa. Đáng lẽ phải đứng cách xa cửa và né ra hai bên để cho người trong thang ra xong thì mới vào, nhưng đằng này lại đứng… bịt luôn cả lối ra.
Chèng Đéc ơi! Chỉ là cái lối ra cầu thang thôi mà cũng suýt ùn tắc, trách chi ngoài phố tắc đường là chuyện thường ngày ở xứ ta. Đã thế, người trong chưa ra, người ngoài lại cứ lao vào mới lạ chứ. Tôi phải hét lên: “Ối các mẹ ơi! Các mẹ không cho người ta ra thì lấy chỗ đâu cho các mẹ… điền vào chỗ trống. Cũng giống như chuyện sếp của các mẹ chưa nghỉ hưu hay chưa được thăng chức thì lấy ghế đâu mà đề bạt, bổ nhiệm cho các mẹ ngồi. Không có chỗ trống mà các mẹ cứ đòi… điền thì chỉ có nước điền vào cái chỗ… tắc!”.
Dưng mà tôi với loài người không cùng ngôn ngữ nên tôi gào khản cổ mà cũng chả ai thèm nghe. Lực bất tòng tâm. Nhưng không hiểu sao tôi lại cứ thích ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng cơ chứ. Chuyện của con người mà người chả bận tâm, mình lại cứ xía vô.
Thôi thì họ nhà máy móc chúng tôi, bản tính nghĩ sao nói vậy thẳng ruột ngựa nên nó cứ… máy móc thế đấy. Cũng là vì con người, mà thực ra suy cho cùng cũng là vì chúng tôi. Vì nói ra thì bảo là… nói ra; không nói ra lại bảo là… không nói ra. Rồi một mai dần dần người ta mất hết cái… nết văn minh, lại đổ tội do… cầu thang chúng tôi gây ra. Bởi vậy, dù không chung tiếng nói với loài người nên… nói chẳng ai nghe, tôi đành chuyển sang dạng sang file… “uốt” (word) rồi nhờ anh “Gu gồ” dịch ra tiếng Người, họa may có ai để ý đến chăng.