Aa

Nhà có đàn ông cũng như... không!

Chủ Nhật, 23/04/2017 - 15:00

Mới sáng ra, cô em họ đã gọi điện cho tôi, giọng trầm buồn: "Em viết đơn ly dị rồi anh ạ! Nhưng hắn không ký". Tôi giật mình hoảng hốt, như thể mình nghe nhầm, hoặc nghĩ người gọi cho tôi không phải đứa em mà là một cô gái nào đó đang gặp bi kịch trong đời sống hôn nhân vợ chồng.

Mất một hồi trấn tĩnh, tôi mới hỏi lại: "Em vừa nói gì? Sao lại ly dị? Hai đứa có chuyện gì sao? Anh có bao giờ thấy vợ chồng em cãi vã, mâu thuẫn đâu nhỉ?". Đáp lại một tràng câu hỏi của tôi, cô em chỉ nói ngắn gọn: "Nhưng em mệt mỏi quá, không chịu đựng nổi nữa anh ạ!".

Gợi hỏi mãi, cô em mới tỉ tê kể cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện. Nghe lời em gái kể, đúng là vợ chồng em không hề có mâu thuẫn hay điều gì to tiếng cả. Khu chung cư ấy còn coi đây là cặp vợ chồng lý tưởng vì đi đâu cũng có nhau, chẳng bao giờ thấy có tiếng cãi vã, khục khặc. Nhiều người luôn miệng xuýt xoa khen cặp vợ chồng trẻ này giỏi thế, mới 30 tuổi đầu, lấy nhau chưa lâu mà đã mua được căn chung cư rộng gần 100m, ở vị trí tiện lợi, trung tâm của nội thành. Ấy vậy mà, độp một cái, tự nhiên một ngày không được đẹp trời, cô vợ lại chủ động viết đơn ly hôn rồi đưa cho chồng ký.

Cái lý do mà em tôi đưa ra tưởng như đùa: Chồng cô ấy không cờ bạc, rượu chè, trai gái, cũng không vũ phu. Mỗi tội lười việc nhà. Nghĩa là cứ đi làm về là chúi đầu vào "cày" game, mặc kệ con khóc, bất biết bữa cơm tối vợ đã chuẩn bị đến đâu. Thậm chí, có hôm vợ ốm, cậu ta cũng chẳng quan tâm, đếm xỉa. Đến lúc chơi xong ván game, quay sang gọi vợ hỏi cơm chín chưa, thấy vợ đang nằm một chỗ, cậu ta lẳng lặng mặc quần áo rồi rủ vợ đi ăn nhà hàng. Đương nhiên, lúc đó, cô vợ đang nằm tủi thân nước mắt chảy ròng ròng lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện ăn uống nữa. Cô vợ im lặng lắc đầu. Và cũng chẳng cần để ý đến thái độ, tâm trạng của vợ, cậu ta vô tư bế con đi, không hề có chút đắn đo, áy náy.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

"Nhiều lúc, em cảm giác như mình không phải là phụ nữ. Nhà có đàn ông cũng bằng thừa anh ạ! Anh tính xem, đời thủa nhà ai, anh ấy là dân kỹ thuật mà từ cái ổ điện hỏng, đến khung tranh bị tụt đinh sệ xuống, rồi ti vi mất tín hiệu, hay kể cả cái bồn cầu bị rò nước, tất cả em đều phải động tay vào. Mấy lần em nhắc, anh ta cứ ậm ừ cho qua chuyện, rồi lại cắm đầu vào game, chán thì lăn ra ngủ. Có lần ti vi hỏng, muốn xem bóng đá, mà hắn còn lười đến mức không thèm nghĩ đến việc sửa, nửa đêm mò ra quán xem, gần sáng mới về. Thế anh bảo vợ nào mà chịu được?!?"- Cô em không kìm nổi bức xúc, lại tiếp tục kể một thôi một hồi câu chuyện gia đình mình. Tôi biết, tính em gái tôi luôn nhẫn nhịn, không thích kể lể, kêu than. Phải bức xúc lắm, bị dồn nén lắm, cô ấy mới tuôn trào như vậy.

"Sao em không góp ý, nói chuyện thẳng thắn với chồng mà lại cứ âm thầm chịu đựng rồi tự giải quyết một mình? Càng làm thế chồng em sẽ càng ỷ lại?"- Tôi gợi hỏi cô em, pha lẫn chút trách móc.

Đang bức xúc, thấy tôi chạm đúng vào nỗi niềm của mình, cô em lại tiếp tục tua một hồi: "Em góp ý mấy lần rồi, thậm chí nói rất gay gắt. Cũng phân chia công việc rõ ràng, rành mạch, vợ làm việc bếp, chồng phụ trách sửa chữa các thiết bị, vật dụng. Thế nhưng hắn cứ ì ra, chờ mãi không thấy chuyển biến, em lại sốt ruột trực tiếp động tay xử lý".

Chẳng biết khuyên gì nữa, tôi chỉ góp ý với em rằng, hôn nhân là việc lớn, không nên quyết định một cách vội vàng, cực đoan. Nếu chỉ vì chồng lười việc nhà mà quyết định ly hôn thì có vẻ lý do...chưa được thuyết phục lắm. Chưa kể, cái "thói" lười ấy chưa đến mức quá ghê gớm, vẫn có thể chấn chỉnh, sữa chữa được. Nghe góp ý của tôi, cô em im lặng một lúc, rồi lại dùng những lời ruột gan để tâm sự, giãi bày. Qua lời tâm sự ấy, tôi biết, em cũng không muốn bỏ chồng chỉ vì những lý do được coi là quá nhỏ nhặt ấy. Quyết định này chỉ là cực chẳng đã mà thôi. Nhất là khi vợ chồng lại vừa có em bé nữa. Đứa trẻ sẽ là người tội nghiệp nhất trong cuộc chia tay không ngờ tới này.

Tôi hỏi lại cô em một câu nữa: "Thế em còn yêu chồng không?". Cô em thở dài: "Em cũng chẳng biết nữa. Từ lúc có em bé, mua nhà, em chỉ suốt ngày tất bật với công việc, hết cơ quan đến việc nhà, làm gì có thời gian mà nghĩ đến tình yêu hả anh? Mới lại, cứ về đến nhà, nhìn thấy ông chồng cắm đầu vào cái máy tính, phòng thì lộn xộn, bừa bộn, lúc đó, lửa tình yêu chưa kịp nhen lên đã bị tắt mất rồi. Không còn cảm xúc yêu đương nữa, ở với nhau chỉ như thói quen, nghĩa vụ mà thôi. Có những lúc, em quên mất là mình đang có chồng, còn nghĩ là, nếu anh ấy biến mất, có khi cũng chẳng sao".

Đến mức ấy, tôi biết đó đã là bi kịch của hạnh phúc vợ chồng. Chỉ tiếc rằng, cái bi kịch ấy lại bắt nguồn từ những lý do hết sức nhỏ nhặt, điều mà người ngoài nếu không để ý, tiếp xúc, sẽ không bao giờ nhận thấy. Với gia đình hai bên nội ngoại, hàng xóm, láng giềng, bè bạn, cặp vợ chồng ấy vẫn là hình mẫu lý tưởng, vì họ không bao giờ nặng lời với nhau, trong ngôi nhà kia không hề có những tiếng cãi cọ, ầm ĩ. Nhưng người ta đâu biết rằng, đằng sau sự yên lặng tưởng như rất bình yên ấy, là cả một luồng sóng ngầm đang âm ỉ cuộn trào, chỉ chờ thời điểm để bung ra, cuốn trôi đi tất cả.

Cô em kể, chồng không chịu ký đơn và tỏ ra khá bất ngờ trước hành động quyết liệt của vợ. Có lẽ, cậu ta không tin rằng, người vợ vốn rất mực nhã nhặn, nín nhịn, nhún nhường kia lại quyết liệt, mạnh mẽ đến thế. Cậu ấy xin vợ cho thời gian để thay đổi và cô em gái tôi đồng ý. Không biết, cậu có thay đổi được thói lười biếng, vô trách nhiệm với gia đình của mình không? Nhưng tôi tin rằng, qua hành động quyết liệt của vợ mình lần này, chắc chắn người đàn ông ấy sẽ nhận ra một điều cực kỳ quan trọng rằng, hạnh phúc gia đình không phải chỉ cần một tay người vợ xây đắp là đủ. Nếu người đàn ông không chung tay, góp sức, họ sẽ vô tình tự biến mình trở thành người thừa trong căn nhà chung ấy. Và khi đã trở thành người thừa rồi, thì cái từ "chồng" còn có nghĩa lý gì để mà phải gìn giữ, nâng niu?!?

Ý kiến của bạn
Bình luận
Xem thêm bình luận

Đọc thêm

Lên đầu trang
Top