Tiêu chuẩn trông cháu
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongMình vào phòng, thấy đầy sách về chăm sóc và giáo dục trẻ con. Một cuốn có title “Vô cùng tàn nhẫn! Vô cùng yêu thương”. Mình cầm lên, nghĩ: “Mày khổ rồi, Đại ca! Mày có bố gấu, mẹ hổ, sẽ kỷ luật sắt, dạy mày thôi".
Lãng tử trong làng báo
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongCũng đã mấy chục năm qua rồi. Nguyễn Tiến Thanh tôi biết, giờ đã tầm “tri thiên mệnh”, từng “trày vảy” với báo chí, cũng có đận “lên bờ xuống ruộng”, làm gì mà cập nhật được thế, làm gì mà còn trong trẻo thế?
Tự lực và “giải quyết xung đột“
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongÔi trời, thế mà bà nội nghe con dâu kể, chỉ nghe thấy việc cháu bị đánh, lại khóc, không bao quát toàn diện câu chuyện mà thông tin, để ông nội mất bữa chén đám cưới…
Ký ức về làng Phú La
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongTrên đường trở về, từ nghĩa trang làng qua chùa làng, thầy Thích Tâm Hiệp chỉ con sông nhỏ mềm mại uốn quanh làng, nói với tôi: “Làng Phú La của anh đẹp quá. Sông nước hiền hòa, vượng khí lắm".
Nỗi nhớ đất ở
ReablogsÝ nghĩ ấy cứ lớn dần lên, để rồi cuối cùng làm nên cái đích là khu vườn quê hiện nay, nơi mình đang viết về nó, cũng là một cách bồi bổ ký ức về một nơi đất ở…
Nhìn một cái cây
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongCó ngôi nhà ở làng, năng về, ngồi đọc sách và ngẫm nghĩ sự đời là thú vị. Nhìn và nghĩ từ chuyện trong vườn nhà, rồi ra là những rộng lớn ngoài đời kia, cũng muốn chia xẻ cùng với nhiều người, để mà vui sống hơn...
Gặp lại Cà Hoa
ReablogsThế rồi thốt nhiên, tôi gặp lại Cà Hoa trên ti vi. Giữa cái phóng sự, có một đoạn phỏng vấn một nữ lãnh đạo tỉnh. Tôi nhìn thấy mặt người đã có nét quen quen rồi, nghe tiếng nói, lại càng thấy quen hơn...
Cơn sốt và con dao rừng
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongTôi nằm li bì mấy ngày thì qua cơn sốt rừng. Khỏe lại, bà nội nhai trầu bỏm bẻm, hai ngón tay quết nước trầu bên mép xong, thở dài: “Cha bố nhà anh, đi rừng đi rú kiểu gì mà suýt bị ma rừng nó lấy mất hồn thế, hả?"
Những con cá kỳ ảo
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongNgồi trên tảng đá dưới gốc cây cổ thụ bên hồ nước, nắng trưa làm bừng lên khuôn mặt hồng hào của cái Hoa, những lọn tóc bay bay qua ánh mắt nó lấp lánh. Nó bảo, mình xuống hồ cùng tắm đi. Tôi im lặng.
Bài học đường đời (Phần bốn)
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongVụ này, tôi và cái Dung thoát nạn bị ghép đôi và chế giễu của lũ bạn. Ai lại đi ghép đôi hai đứa chỉ vào nhau mà cùng bảo nhau là trẻ con cơ chứ? Nhưng rồi, tôi cứ tiếc mãi.
Bài học đường đời (Phần ba)
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongVẫn còn nguyên cái cảm giác vừa sợ hãi vừa sung sướng khi lần theo một cành nhãn rừng treo lủng lẳng trên một vách núi đá, để hái mấy chùm quả chín vàng còn sót lại, phía dưới là một khoảng thung lũng sâu hun hút…
Bài học đường đời (Phần hai)
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongCuộc đời giống như dòng suối lũ, giống như con đường, có những xoáy nước, có những cái hố, nếu không biết cách nhìn ra để tránh hoặc sa vào rồi mà không biết cách thoát nhanh ra thì dễ chết lắm.
Bài học đường đời (Phần một)
Chuyện của nhà thơ Nguyễn Thành PhongTa đi trên đường đời, mỗi ngày tích thêm một ít trải nghiệm và suy ngẫm để đi tiếp… Đường không phải lúc nào cũng suôn sẻ, hanh thông. Tôi có những trải nghiệm từ thời thơ ấu, thường trở đi trở lại nhiều lần...